Buồn đau không kéo dài mãi

Sự thật này giúp ta can đảm và sẵn sàng đối mặt với nó. Nếu ta không chống cự đau khổ và hoàn toàn phó thác mình cho nó thì nó sẽ hết trong khoảng 10 đến 20 phút, sau đó nó sẽ dừng lại trong những khoảng thời gian dài ngắn khác nhau. Nếu ta tiếp tục phó Thác mình trước nó mỗi khi nó xuất hiện thì đến cuối cùng nó sẽ cạn kiệt năng lượng. Ta chỉ cần cho phép mình trải nghiệm nó một cách trọn vẹn, chỉ cần chịu đựng cảm giác choáng ngợp trong khoảng 10 đến 20 phút, rồi bỗng nhiên nó sẽ biến mất. Nếu ta chống cự lại đau khổ, nó sẽ tiếp diễn mãi. Nỗi buồn đau bị kìm nén có thể kéo dài nhiều năm.

Khi đối mặt với buồn đau, ta thường phải thừa nhận và buông bỏ nỗi xấu hổ và tủi thẹn về việc ban đầu mình có cảm xúc này. Đặc biệt là với đàn ông. Chúng ta phải bỏ đi sự sợ hãi trước cảm xúc buồn đau và nỗi sợ bị nó nhấn chìm. Sẽ có ích khi nhận ra rằng thôi chống cự cảm xúc này sẽ giúp ta vượt qua nó nhanh hơn. Giới nữ trước nay vẫn nói ra trải nghiệm này của họ cùng lời đúc kết khôn ngoan: “Khóc xong tôi thấy đỡ hơn.” Nhiều người đàn ông đã bất ngờ khi hiểu ra sự thật này.

Theo kinh nghiệm, khi nỗi buồn đau về một sự kiện trong quá khứ được phép xuất hiện thì thật ngạc nhiên là cơn đau đầu đang nhức nhối bỗng gần như ngay lập tức dịu bớt. Khi nỗi đau trồi lên người ta thường nói, “Đàn ông thì không khóc”. Sau khi buông bỏ lòng kiêu hãnh nam tính về việc đàn ông khóc, người ta cảm thấy sợ rằng một khi họ đã bắt đầu khóc thì sẽ không dừng lại được. Ngay khi nỗi sợ đó qua đi, cơn giận sẽ ập đến. Đó là nỗi tức giận với xã hội vì đã ép buộc nam giới phải kìm nén cảm xúc của mình, và nỗi tức giận với ý niệm rằng đàn ông không được có cảm xúc. Bằng việc buông bỏ cơn giận này, người đó đạt đến tầng Can đảm và Chấp nhận rằng mình có nhu cầu khóc. Không chỉ cơn đau đầu dịu bớt, mà khi cơn lũ nước mắt lắng xuống, một trạng thái bình yên sâu sắc sẽ được thiết lập. Từ đó trở đi, họ không phải né tránh chủ đề này nữa.

Khi một người cho phép nỗi buồn đau của mình được bộc lộ trọn vẹn và hoàn toàn giải phóng, anh ta thoát khỏi năng lượng bị đè nén đó, anh ta sẽ cảm thấy bình an và thay đổi quan điểm về nam tính. Anh nhận ra rằng tính nam của mình đang hoàn thiện hơn. Anh ta vẫn là một người đàn ông, nhưng giờ đây, anh là người đàn ông có thể kết nối với cảm xúc của mình và xử lý nó. Kết quả là, anh thấy mình đầy đủ hơn, có năng lực hơn, tròn trịa hơn, thấu hiểu hơn, trưởng thành hơn, liên hệ đến người khác tốt hơn và hiểu họ hơn, từ bi hơn và nhân ái hơn.

Nền tảng tâm lý của mọi buồn đau và tiếc thương là bám chấp. Chúng ta bám chấp và phụ thuộc vì cảm thấy mình chưa hoàn thiện ở bên trong; do đó, ta tìm kiếm các đồ vật, con người, mối quan hệ, nơi chốn, và khái niệm nhằm lấp đầy nhu cầu nội tâm đó. Bởi vì chúng được sử dụng một cách vô thức để lấp đầy một nhu cầu nội tâm, nên chúng được ta xác định là “của tôi”. Khi có thêm năng lượng được đổ vào chúng, sẽ có một sự chuyển đổi – từ chỗ nhận diện các đối tượng bên ngoài là “của tôi” thành coi chúng như phần mở rộng thực sự của “tôi”. Ta trải nghiệm việc mất đi một đồ vật hay một con người như là mất đi một phần của chính mình và một phần quan trọng trong cơ cấu cảm xúc của mình. Mất mát được trải nghiệm như một sự giảm bớt chất lượng của chính con người ta, phẩm chất mà đồ vật hay con người đó là đại diện. Càng nhiều năng lượng cảm xúc được đổ vào đồ vật hay con người nào đó thì cảm giác mất mát sẽ càng lớn và nỗi đau đi kèm với việc phá hủy các liên kết phụ thuộc giữa ta với vật/người đó cũng càng lớn. Bám chấp tạo ra phụ thuộc, và phụ thuộc, về bản chất, mang sẵn trong nó nỗi sợ mất mát.

Trong mỗi con người luôn tồn tại một đứa trẻ, một người cha/ mẹ và một người trưởng thành. Khi nỗi buồn đau xuất hiện, hãy tự hỏi, “Trong tôi bây giờ nhân vật đứa trẻ, nhân vật cha/mẹ tôi hay nhân vật người trưởng thành đang là nguồn cơn của cảm xúc này?” Chẳng hạn, “đứa trẻ” trong một người lo sợ điều gì đó sẽ xảy ra với chú chó cưng của mình. Nó tự hỏi, “Mình sẽ vượt qua nỗi sợ này như thế nào đây?” Người trưởng thành bên trong người đó cũng đau buồn, nhưng họ chấp nhận điều không thể tránh khỏi này. Chú chó kia không bất tử. Người trưởng thành bên trong tiếc nuối chấp nhận rằng vô thường là một thực tế cuộc sống. Chúng ta chấp nhận rằng tuổi trẻ của mình không kéo dài mãi, rằng nhiều mối quan hệ lãng mạn không đi đến cuối cùng, và chú chó cưng của ta một ngày nào đó sẽ chết.

 

XỬ LÝ MẤT MÁT

Vì bản chất của bám chấp, trước khi trải nghiệm mất mát thực sự thì người ta sẽ trải qua trạng thái sợ mất mát. Họ thường chống đỡ trước chuyện này bằng một trong hai cách. Một là càng bám chấp quyết liệt hơn bằng cách ra sức củng cố mối liên kết với thứ họ sợ mất. Cách tiếp cận này dựa trên một ảo tưởng là “mối liên kết càng bền chặt thì thứ kia càng khó mất”. Tuy nhiên, chính hành động này lại càng dễ đẩy người đó đến chỗ mất mát trong các mối quan hệ cá nhân, vì người kia phải đấu tranh để thoát khỏi sự gắn kết mang nặng tính sở hữu và cảm giác bị kiểm soát ngặt nghèo đang đè nặng lên họ. Do đó, bởi vì những điều ta giữ trong tâm trí có xu hướng bộc lộ ra ngoài, nên ngược đời là nỗi sợ mất mát lại là cơ chế mang đến chính sự mất mát đó.

return to top