Nhiều người chỉ trích các phụ nữ trẻ thiếu hiểu biết, “chối bỏ quyền sống của thai nhi” trong khi họ vẫn được luật pháp Nhật Bản bảo vệ để sinh con và nuôi con bình thường. Việc các em bé sơ sinh tử vong ngay sau khi ra đời không làm tội của họ giảm bớt. Nhóm người này đại diện cho cực “pro-life” - chống phá thai, hay bất kỳ hành động nào khác tước đi cơ hội sống vốn có.
Nhiều người khác thì bày tỏ đồng cảm với các thực tập sinh nơi đất khách, phải sống trong cảnh bị phân biệt đối xử bởi những người bản xứ “thượng đẳng”, kìm kẹp bởi áp lực tiền bạc, gia đình.
Họ cho rằng phụ nữ được chọn không giữ đứa bé nếu hoàn cảnh không cho phép, và đây cũng là quyền con người. Nhóm người này đại diện cho cực “pro-choice” - bảo vệ quyền được làm chủ cơ thể. Họ thường bị phe “pro-life” tấn công là lợi dụng luật cho phép phá thai để “dung túng cho hành động ích kỷ”.
Ẩn dưới “pro-life” và “pro-choice” là bộ rễ phức tạp của các quan điểm tôn giáo, tín ngưỡng.
Tại Malta, Vatican, cái nôi của Công giáo, phá thai tuyệt nhiên là một tội ác, và bị cấm hoàn toàn. Không có trường hợp ngoại lệ như “cưỡng hiếp, loạn luân, nguy hiểm đến sức khỏe phụ nữ”. Lời giải thích dựa trên đoạn tam luận:
Tuy nhiên, vấn đề nằm ở việc: Khi nào thì một “sự sống” (life) bắt đầu? Hợp tử khi mới hình thành đã có “quyền sống”?
Theo quan điểm của Công giáo, tính “người” có sẵn trong một hợp tử hay một phôi thai. Hay nói cách khác, một linh hồn được tạo ra vào lúc tinh trùng gặp trứng và thụ thai.
Trong giáo lý đạo Phật, Hindu giáo, sự hình thành của phôi thai là một cột mốc thiêng liêng, đánh dấu sự đầu thai của một “người” trong kiếp luân hồi. Cắt mối kết nối giữa 2 cõi âm - dương vì vậy là một hành động tạo nghiệp.
Các thai phụ cũng đau đớn về mặt tinh thần, thậm chí đồng ý đánh đổi tính mạng khi đi đến quyết định. “Quyền của họ liệu không quan trọng bằng quyền của một “người” chưa ra đời?”.
“Pro-choice” không phản đối rằng “mạng sống là quý giá”, nhưng không muốn rằng tự do ý chí bị pháp luật kìm kẹp.
Hơn nữa, có một thực tế rằng, luật pháp không thể cản được suy nghĩ muốn phá thai của phụ nữ. Và không phải tỷ lệ nạo phá thai tại một quốc gia sẽ luôn tỉ lệ thuận với mức độ siết chặt của luật pháp ở nước đó.
Theo nghiên cứu của Viện GuttMacher, tỷ lệ này có xu hướng cao ở những nước đề ra luật nghiêm ngặt. Không thể phá “đường hoàng”, nhiều người vẫn tìm cách phá “chui” hoặc tìm đến dịch vụ hợp pháp ở quốc gia khác.
Lỗ hổng trong lập luận này khiến nhiều “pro-life” và “pro-choice” tìm được sự thỏa thuận nhất định với nhau. Theo số liệu từ Liên Hợp Quốc năm 2017, 98% các quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới đã cho phép phá thai để bảo vệ sức khỏe, tính mạng của phụ nữ. Tuy nhiên trong đó chỉ mới có khoảng 34% các quốc gia cho phép phá thai vì lý do kinh tế - xã hội hoặc theo yêu cầu.
Khác với Nhật Bản (được phép phá thai, có quy định tuần tuổi thai nhi), phụ nữ Ba Lan gần như bị cấm hoàn toàn quyền tự nguyện phá thai, ngay cả khi thai nhi bị dị tật nghiêm trọng.
Chỉ có những trường hợp do bị hãm hiếp, loạn luân (phải được công tố viên xác nhận), hay trường hợp nguy hiểm cho sức khỏe người phụ nữ, mới được phép thực hiện trong nước. “Lỡ có thai” sẽ không là nguyên nhân được chấp nhận.
Ở một diễn biến khác, tháng 12 năm 2020, Hạ viện Argentina đã chính thức hợp pháp hóa việc phá bỏ bào thai dưới 14 tuần tuổi.
Các cơ sở y tế tư nhân không cung cấp dịch vụ phá thai phải giới thiệu thai phụ có nhu cầu tới các cơ sở y tế khác cung cấp dịch vụ này. Bất kỳ quan chức chính phủ hoặc cơ quan y tế nào trì hoãn việc phá thai vô cớ sẽ bị phạt tù từ ba tháng tới một năm.
Phá thai được pháp luật Việt Nam đồng ý theo nguyện vọng của phụ nữ, nhưng nghiêm cấm phá vì giới tính của thai nhi, hoặc bào thai đã lớn trên 22 tuần tuổi.
Chiến dịch “Mẹ ơi, đừng giết con” tại Việt Nam vào năm 2018 từng đưa ra lập luận rằng: Sự “thoải mái” có chừng mực này đã làm mất nhân tính con người, “đưa” Việt Nam lọt top thế giới về tỷ lệ nạo phá thai.
Tuy nhiên, nguyên nhân chủ yếu của việc này là do thiếu kiến thức về biện pháp tránh thai và ngại nói về “sex”, phản ánh phần nào qua tỷ lệ phá thai ở mức “báo động” của lứa tuổi vị thành niên: 250.000 - 300.000 ca/năm. Điều này chịu ảnh hưởng từ một quan niệm đã lỗi thời nhưng vẫn còn rất phổ biến tại Việt Nam: Quan hệ tình dục trước hôn nhân là cấm kỵ. Đặc biệt, với tâm lý muốn có con trai ở khá nhiều người Việt, thì việc phá thai khi biết thai nhi là con gái vẫn rất phổ biến.
Suy cho cùng, “phá thai, cấm hay không” không chỉ là vấn đề luật pháp. Cái xấu vẫn không biến mất chỉ vì sự có mặt của luật pháp.
Thay vào đó, giải pháp có thể là: gia đình, nhà trường thôi ngại nhắc đến giáo dục giới tính, siết chặt luật đối với các cơ sở phá thai không an toàn, và cùng với đó là nâng cao nhận thức về quyền thai nhi trong tương quan với quyền sinh sản của phụ nữ.
Những biện pháp tránh thai phổ biến, ít gây tác dụng phụ nhất hiện nay:
Tác giả: Bích Hồ