1. Khi còn là một đứa trẻ, ai cũng muốn lớn thật nhanh để được đối xử như là người lớn. Còn khi trưởng thành, ai cũng muốn được như những đứa trẻ, vô lo, vô nghĩ, nhìn đời bằng còn mắt tròn xoe, trong vắt.
2. Lúc còn bé, gặp bất cứ chuyện gì hay bị ai bắt nạt cũng liền về mách với bố mẹ. Nhưng khi lớn lên, kể cả bị ấm ức hay bất công đến mức nào cũng chỉ mỉm cười nói: "Con ổn".
3. Khi bạn còn nhỏ - ba là siêu nhân và mẹ là bà tiên để thỏa mãn được tất cả những gì bạn cần. Khi lớn lên rồi - bạn nhận ra rất nhiều thứ ba mẹ không thể làm được. Một đứa trẻ còn rất nhỏ thì những gì cần là nhu cầu tồn tại, nhưng khi lớn lên rồi thì những đòi hỏi sẽ ngày một lớn. Đến lúc nào đó, mỗi đứa trẻ hiểu rằng không phải dễ dàng để có cái mình muốn và thậm chí việc "con muốn..." có thể là xa xỉ.
Với sự tôi luyện của năm tháng, chúng ta đã dần trở thành những người khác hơn, hay nói cách khác là trở thành phiên bản dễ được người khác chấp nhận và công nhận hơn. Trong các mối quan hệ, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể tuỳ tiện nói ra những suy nghĩ trong lòng.
- - -
Mỗi người đều mang một chiếc mặt nạ vô thức
Đã khi nào bạn yêu mà không dám nói?
Đã khi nào bạn giận mà chưa dám bày tỏ?
Đã khi nào bạn buồn mà vẫn tỏ ra vui?
Đã khi nào dù không muốn nhưng bạn vẫn làm?
Đã khi nào bạn …. mà vẫn ….?
Đã khi nào bạn nhìn thấy người khác thờ ơ mà hiểu rằng họ đang yêu?
Đã khi nào bạn nhìn thấy người khác giận dữ mà hiểu rằng họ đang gặp chuyện ở ngoài?
Đã khi nào bạn nhìn thấy người khác cười mà hiểu rằng đằng sau đó là nỗi buồn vô tận?
Đã khi nào bạn thấy người khác làm điều gì đó cho mình mà hiểu rằng họ đang không làm vì điều họ muốn?
Mỗi ngày mới đến, chúng ta phải đối mặt với vô vàn điều phức tạp diễn ra quanh mình. Trong những lúc như vậy, chúng ta mang lên khuôn mặt của mình những chiếc mặt nạ MỘT CÁCH VÔ THỨC, nhiều đến nỗi đôi khi ta không biết được đâu mới là cảm xúc thật…
- - -
Tối nay về nhà, bạn hãy khóa cửa phòng mình lại, ngồi trong không gian riêng tư và quen thuộc, bạn hãy đứng trước gương, nhìn vô mọi thứ mà bạn nắm giữ, hoặc khoác lên người. Nếu có cái gì vượt khỏi tiện ích cơ bản, hãy tháo ra, vì nó chỉ tồn tại ở đó để phục vụ cái tôi của bạn mà thôi. Hãy nhìn vào cái váy này, nó sinh ra để che chắn và bảo vệ cơ thể hay để dựng hình ảnh cá nhân của bạn? Nếu không phải xuất hiện thanh lịch trước mặt người khác, bạn có cần cái này không? Còn đôi giày này thì sao, nếu không cần thiết có sự chuyên nghiệp, bạn có mua đôi giày khác thoải mái hơn?
Một chút nữa, hãy nhìn vào trang sức, hoặc chiếc cà vạt hoặc mái tóc vừa nhuộm của bạn... Có thứ nào phục vụ tiện ích cơ bản? Hãy xem nào, mỗi ngày, chúng ta đã khoác lên người bao nhiêu thứ chỉ để thỏa mãn cái tôi của mình. Bạn có cảm thấy nhẹ nhàng khi lột bỏ được chúng xuống không? Nằm trên gường với bộ đồ ngủ thoải mái, thật sự sướng hơn đúng không nào?
Cũng giống như vậy, một lúc nào đó, bạn hãy nhìn vô cảm xúc của bản thân bạn. Cảm xúc đấy có phải là bạn không? Hãy quan sát chúng. Mỗi ngày, bạn có biết bao nhiêu xúc cảm: buồn, vui, tổn thương, đau đớn, hy vọng rồi thất vọng, gần như các cảm xúc ấy do thế giới bên ngoài tác động đến bạn, do vậy, cảm xúc là cái gì đó thất thường, diễn ra từ cái tôi của chính bạn. Khi sự tự nhận thức của BẠN trở nên sâu sắc hơn, rồi bạn sẽ đạt đến một nhận thức rất quan trọng: bạn không phải là cảm xúc của bạn.
Bạn không phải là cảm xúc của bạn
Nếu bạn là một người hành thiền, rồi bạn sẽ nhận thấy sự chuyển đổi vi tế mà vô cùng quan trọng – rằng cảm xúc chỉ đơn giản là những gì bạn cảm thấy, chứ không phải con người bạn. Cảm xúc chuyển từ bản thể (tôi) sang trải nghiệm (tôi cảm thấy). Cảm xúc trở thành những gì bạn trải nghiệm trên cơ thể, vì vậy bạn sẽ lập tức chuyển từ “Tôi tức giận” sang “Tôi trải nghiệm sự tức giận trên cơ thể tôi”. Sự chuyển đổi vi tế này là cần thiết vì nó cho thấy loài người có khả năng làm chủ các cảm xúc.
Nếu có ai đó khiến bạn bị tổn thương nhiều nhất, thì đó là chính bạn. Đạt-lai Lạt-ma từng chia sẻ: tuy rằng bạn không thể khiến một suy nghĩ hoặc một cảm xúc không lành mạnh không khởi lên, bạn có sức mạnh để buông thả nó đi, và một tâm trí đã được rèn luyện kỹ càng sẽ có thể buông thả nó đi ngay khoảnh khắc nó khởi lên.