Từ đâu tôi yêu màu trắng!
Màu áo lương tri từ những ngàn xưa
Và tôi thương những buổi trưa
Ai vội vã bữa cơm chưa tròn bụng
Tôi từng nghĩ đời bác sĩ ung dung
Áo blouse trắng sáng ngời tinh khiết
Tôi nào đâu biết...
Những bộn bề, trách nhiệm nặng vai
Có những đêm trằn trọc suốt canh dài
Sợ chợp mắt không kịp giờ cấp cứu
Và hôm nay các anh đâu được ngủ
Covid hoành hành đất nước đủ đau thương
Vì an dân các anh phải lên đường
Ngày hay đêm đâu còn phân định nữa
Và xót lắm khi con còn mùi sữa
Tiếng trẻ thơ nức nở giữa đêm hè
Ôi xé lòng nhưng mẹ phải xa con
Chọn hy sinh cho đất nước vẹn tròn
"Y đức" tiếng vàng mẹ giữ sắt son
Và ngày mai covid sẽ chẳng còn
Có bảng son nào ghi danh công trạng!
Nhưng trên môi nụ cười vẫn rạng
Đã dốc hết lòng vì tính mạng người dân
Và từ đây tôi yêu mến muôn phần
Chiếc áo trắng cho người biết dấn thân
Chiếc áo trắng chưa bao giờ chọn nghỉ
Chiếc áo sáng ngời bền bỉ với thời gian
Cầu cho ai mặc chiếc áo son vàng
Sẽ bình an qua bao mùa dịch
Và dù cho đổi bao mùa lịch
Vẫn rạng ngời y đức tích trong tâm!
***
Huỳnh Cát Dung