Do dịch bệnh Covid, BS Trí Phạm đã mất đi người vợ trẻ của mình - cũng là một bác sĩ trẻ ở Hoa Kỳ. Thầy Minh Niệm đã lắng nghe những trăn trở và chia sẻ chân thành - mà viết tặng bài thơ này...
Dù cuộc đời không ngừng ném ra những cơn giông tố
dù cây bàng trước nhà vẫn đang rưng rưng tuôn dòng lá đổ
chỉ cần em vẫn còn đây...
Chỉ cần nhìn thấy em nở nụ cười rạng rỡ mỗi sớm mai
chỉ cần nhìn thấy em ngồi đó bình yên trong hơi thở
chỉ cần nhìn thấy nhau và vẫn nhớ
ta là gì của nhau...
Mạng sống con người cũng mong manh như cỏ dại tựa vào non cao
có thể nhiễm bệnh, có thể ra đi...chỉ sau một cơn gió lốc
không biết đây là hiện thực hay chỉ là giấc mộng?
ta đang mất quyền được sống
hay đến tận bây giờ mới nhận ra mình đã chết từ lâu...?
Từ bao giờ tôi và em đã không thể ngồi xuống cởi lòng với nhau?
từ bao giờ tôi và em kiêu hãnh trong vai người bận rộn?
từ bao giờ tôi và em đã ngừng khôn lớn?
chỉ thích gây cho nhau trắc trở
ngăn cách đôi bờ đúng sai...
Nếu đại dịch không quét qua địa cầu, không phủ lên màu hủy diệt nơi đây
thì chắc giờ này hai ta vẫn còn ôm ấp cái tôi tung tăng nhảy múa
nếu không bị mắc kẹt giữa hai miền phong tỏa
không phải nhọc nhằn từng hơi thở
thì không biết bao giờ mới bật lên được "kênh": bận lòng, thương nhớ, xót xa...
Nhưng tôi tài cán thế nào - sao để cho giông bão vùi nát một cành hoa?
hay do chính tôi đã dụ dẫn em vào trò chơi "đuổi hình bắt bóng"
để em chơi vơi giữa những cơn đau tuyệt vọng
để em cạn mòn bản năng vươn tìm sự sống
linh hồn hoang hoải, xác xơ...
Ứng với câu nói của Kiều ngày nào, "chỉ còn gặp lại trong giấc mơ
nếu bây giờ đôi ta không chịu nhìn nhau cho tận mặt"
tôi ngồi đây gọi tên em suốt buổi chiều nắng tắt
cõi lòng tôi giờ cũng đang trở nặng
cơn sang chấn ăn năn.
Chỉ cần em vẫn còn đây và hãy để tôi đương đầu với mọi khó khăn
hãy dể tôi thay em vào khu cách ly, thở bình oxy, chiến cùng virus
hãy để tôi ra đi, vì bao bệnh nhân cần bàn tay em phục dược
con thơ cần em, mới lớn lên được
hãy chơi lại trò đổi vai...