Con đón mẹ về nhà cho mẹ nghỉ ngơi
Bao nhiêu năm bươn chải mệt rồi phải không mẹ?
Ôm mẹ trong lòng tay hệt như mẹ bế con ngày bé
Con nhẹ nhàng đi như mới chập chững buổi đầu
Đón mẹ về với hàng xóm quê hương cho bớt đớn đau
Qua hết rồi những đêm trằn trọc không ngủ
Kết thúc hết rồi còn đâu nữa chứ
Mẹ của con… thanh thản về trời
Ngày tiễn mẹ đi không ngờ có hôm nay mẹ ơi
Trời vào thu mà lòng con băng giá
Chẳng kịp nói với mẹ: con yêu mẹ hơn tất cả
Chẳng đủ diễm phúc nằm ôm che chở buổi cuối đời
Tưởng chỉ là một cuộc dạo chơi
Vậy mà đáng thương chưa, con thành thằng mất mẹ
Tưởng hai tiếng mồ côi giản đơn mà người đời bày vẽ
Ai ngờ xót ruột xót gan quằn quại tận cùng
Đón mẹ về gắng gượng giấu hàng lệ rưng rưng
Không dám khóc sợ làm ồn mẹ ngủ
Quần áo mẹ còn thơm mùi hương cũ
Con biết đốt bao nhiêu nhang để bớt thương nhớ trong lòng
Đón mẹ về rồi… mẹ có vui không?
Bữa cơm hôm nay con làm mấy món mẹ thèm
Lần đầu vào bếp vụng về mẹ đừng có khen
Thằng mồ côi nào cũng vụng về mẹ ạ!
Cây khế trước sân nhà mình vừa đánh mất vài chiếc lá
Con cũng đánh mất báu vật quý giá đời mình!
(Sưu tầm)