Mẹ tôi bắt đầu có thói quen mua hàng online kể từ đợt dịch 2 năm trước. Mẹ đặt rất nhiều thứ, từ đồ ăn, quần áo và có khi là mấy món đồ linh tinh. Mấy khi vắng nhà hoặc đang dở tay việc gì đó, mẹ thường gọi tôi xuống cửa lấy đồ hộ.
Hôm ấy, tôi mải mê chơi game trên phòng, còn mẹ thì đang cặm cụi lau dọn khu tầng dưới. Bất chợt, giọng mẹ vọng lên gọi tôi xuống nhà lấy đồ hộ. Tôi mặt nặng mày nhẹ, dậm tầng bước thật mạnh trên bậc thang. "Chắc lại đặt ba thứ linh tinh trên mạng nữa rồi" - Tôi thầm nghĩ trong bực dọc.
Lấy đơn hàng xong, tôi đóng cửa cái rầm. Định thảy thùng đồ lên ghế như thường lệ. Bỗng dưng, có chút tò mò, tôi nghía xem mẹ lại đặt thứ gì nữa đây! "THUỐC ĐAU KHỚP". Tôi sững người vài giây.
Bấy giờ, mẹ lọ mọ bước xuống nhà, mình mẩy nhễ nhại mồ hôi. Để ý mới thấy chân mẹ đang đeo đai bó gối, phảng phất trong không khí là thứ mùi của loại dầu nóng dùng để xóa bóp. Mẹ đã không còn khỏe như trước nữa... Tôi thấy mình vô tâm thật, từ lâu, tôi đã không thèm để tâm đến sức khỏe của mẹ. Tôi chẳng rõ mẹ đang mắc bệnh gì và cần uống những loại thuốc nào, cần chăm sóc thế nào để cải thiện sức khỏe. Tệ hơn là càng lớn, tôi lại càng chểnh mảng việc nhà. Tôi hay vịn cớ đi làm xa, chạy xe mệt để trì hoãn mọi thứ.
Vẫn chưa quá muộn! Thật may khi tôi sớm nhận ra vấn đề và nhìn nhận lại bản thân mình. Tôi tự nhủ mình phải dành thời gian, tình cảm và công sức cho những người thân yêu nhiều hơn.
Smiling Gecko