"Đưa tay đây mẹ xem nào. Hình gì xấu quắc!"

Mẹ mình hồi xưa là "tiểu thư" quận Phú Nhuận, gia đình khá giả lắm. Xong ông bà ngoại làm ăn thất bát, khiến kinh tế gia đình đi xuống. Tới mức mẹ phải đi phụ ông bà giữ xe ở cổng chùa. Không có tiền đóng lệ phí thi đại học, tốt nghiệp xong mẹ đi làm đủ thứ nghề.

Xong mình ra đời rồi tới em gái. Ba mình mất sớm nên cô tiểu thư quận Phú Nhuận đã nhọc nhằn nuôi hai đứa con lớn nên người. Mình với mẹ hay tâm sự lắm, trên trời dưới đất, học tập rồi tương lai.

Tới khoảng thời gian mình lên đại học, đi làm rồi chơi nhạc, ít khi có mặt ở nhà. Mẹ vẫn thương mình lắm, mình biết là vậy, dù cho những cuộc nói chuyện của hai mẹ con không còn nhiều nội dung như trước nữa. Ngày nào mẹ cũng nhắn cho mình mấy câu như:

"A lo
Con dang o dau
Con co ve nha khong
De me biet nau com"

Nên là mình chốt hạ, hình xăm đầu tiên của mình sẽ là một kỷ niệm, một lời nhắc nhở cho mình. Dù mình có đi tới đâu thì cũng luôn phải nhớ về nhà, vì nhà là nơi an toàn nhất. Có mẹ và em gái mình là mình vui lắm rồi. Cơm tiệm nhà hàng, hàu nướng phô mai không có tuổi bằng món thịt ba rọi chiên của mẹ đâu.

"Đưa tay đây mẹ xem nào. Hình gì xấu quắc!"

Mẹ vừa cắn miếng bánh kem, mặt mẹ mếu máo, xong vui lắm. Nói vậy thôi chứ mình biết chắc là mẹ thương mình lắm. Chúc mừng sinh nhật mẹ!

 

Nguồn: Nguyễn Hữu Minh Tân

return to top