Chị lập gia đình lúc tuổi vừa đôi chín, anh kém hai.
Ba Mẹ chồng, chỉ có anh là con trai duy nhứt, nên cưng như vàng.
Nhà chị năm miệng ăn, trông vào mấy công ruộng bạc màu, chỉ đủ miếng cháo rau! Mùa hè năm đó, Cha chị vì muốn kiếm thêm ít tiền, theo người ta lên núi đập đá, tiền chưa kiếm được, nhưng bị đá rơi trúng lưng, tiêu hết cả gia sản, bệnh vẫn không khỏi! Ngày qua ngày, Cha chị chỉ có thể nằm trên giường, muốn chết mà không được!. Hai đứa em trai còn chưa đủ tuổi lớn. Nỗi khổ sở của gia đình, nỗi ai oán của Mẹ, khiến những tháng năm thời con gái của chị, mang gánh nặng trong lòng.
Nhà Ba Mẹ chồng chị vốn khá giã, ngặt nỗi con trai lắm bệnh tật! Mẹ chồng mê tín! tìm "Thầy" hỏi, "Thầy" phán: Gái hơn hai - trai hơn một, vợ chồng tuổi nầy hậu vận tốt!? Nghe lời "Thầy" và cũng muốn tìm người chăm sóc con trai lâu dài, gia đình đã đánh tiếng.
Một hôm, có bà mai đến nhà, thủ thỉ cùng Cha Mẹ chị :
- Gả con nhỏ đi, để có tiền chữa bệnh cho anh, lại đỡ đần được trong nhà.
Mẹ chị lắc đầu, có ai muốn đẩy đứa con gái thơ dại của mình vào lò lửa? Nhưng chị xin :
- Mẹ, cho con đi đi, số tiền sính lễ, có thể giúp Cha khỏi bệnh!
Tiếng kèn đón dâu thổi vang ngoài đầu ngõ, trước ngôi nhà nhỏ của chị. Cha chị nằm trên giường, tự đấm ngực mình :
- Trời ơi! Con gái, phải đánh đổi tuổi thanh xuân, chấp nhận lấy một người không xứng, chỉ vì cứu tôi và cứu gia đình này sao!?
Mẹ chị rướm lệ, tự tay cài lên tóc con gái cây trâm gài. Chị mặc áo đỏ, đi giày thêu, cúi lạy Cha, Mẹ mình, nước mắt chảy ra, trộn phấn má hồng! Từ đó, số phận cuộc đời chị, giao cả về tay một người chồng bệnh tật!
Hằng ngày, chị giúp Mẹ chồng trông coi ao vườn, làm xong việc nhà, thì sắc thuốc, giặt giũ cho chồng. Trong tim mình, chị chỉ coi chồng như một người em trai, cần sự giúp đỡ. Với sự chăm sóc chu đáo và tận tình của chị, bệnh tình anh có thuyên giảm rỏ rệt. Dần dà, tuy không nói ra, tình cảm anh dành cho chị ngày càng nhiều, vượt quá tình chị em.
Ba anh ở ngoài buôn bán, nhiễm phải thói cờ bạc, chẳng bao lâu thua sạch bách bao gia sản tích cóp khổ sở bấy lâu nay! Sau khi Ba Mẹ chồng chửi bới cãi vã ầm trời, Ba chồng chị dứt áo bỏ nhà ra đi, từ đó không ai gặp lại ông nữa.
Mẹ chồng và chị bàn nhau, mua ba mẫu ruộng làm kế sinh nhai. Không thể mướn người làm nữa rồi, Mẹ chồng con dâu xắn ống quần lên lội ruộng. Ngày còn ở nhà, chị từ nhỏ đã giúp Cha Mẹ làm ruộng, khổ sở gì chị cũng đã nếm trải qua, chỉ khổ cho bà Mẹ chồng làm không quen.
Một nhà vốn khá giả, bỗng chốc hóa bần cùng, đàn ông trong nhà, người đau yếu, người bỏ đi không tăm tích, bà Mẹ chồng vừa đau vừa hận, lại thêm việc ruộng nương nặng nhọc, khiến bà kiệt quệ, mắc bệnh, rồi không dậy nổi! Của cải lại tiếp tục đội nón ra đi!
Trước lúc lâm chung, Mẹ chồng kéo tay chị, gần như van xin :
- Chồng con chẳng may nhiều bệnh tật, Mẹ xin con cố gắng chăm sóc nó, nếu con muốn ra đi, hãy đợi lúc nó khỏe lại.
Chị nắm chặt tay anh. Từ đó, số mệnh của anh lại trong chị.
Chị là người phụ nữ trọng tình nghĩa, chưa từng hứa gì, nhưng vẫn cư xử với anh như cũ. Chị làm quần quật quên ngày đêm, để kiếm tiền thang thuốc cho anh. Cuộc sống của họ trôi qua khổ nhọc nhưng bình lặng.
Được một thời gian, chồng chị bệnh tình bình phục hẳn. Chú chồng chị, ở thành phố xa, buôn bán cũng khá, muốn giúp, nhắn cháu lên phụ việc. Chồng chị, cũng muốn tạo lập sự nghiệp, giúp chị bớt khổ cực.
Chị thu xếp hành lý cho anh. Anh nhìn chị :
- Chị ráng chờ tôi về.
Tim chị đập nhẹ, nhưng mặt vẫn bình thường, có điều khóe miệng ẩn một nụ cười hân hoan rất nhẹ, mà người khác khó nhìn thấy. Khóe cười ấy, như biểu lộ những việc làm của chị, đã được đáp đền lần đầu.
Biết chị để chồng đi xa, người trong làng thương tình bảo ban: "Đàn ông dễ đổi thay!?ở ngoài thế giới bao nhiêu xanh đỏ tím vàng, biết chồng mình có về nữa hay không!?".
Chị cũng không biết, im lặng, lòng nhũ thầm: "Giữ được chim ở, chứ ai giữ được chim bay? Dù sao thì mình cũng là một cô dâu được gả cưới đàng hoàng và nhất là câu nói trước ngày anh lên đường đi xa".
Thời gian chầm chậm trôi. Sau đôi ba năm, việc buôn bán thuận lợi, thấy anh đã khá vững vàng, người chú giúp vốn cho anh ra riêng, tự làm chủ lấy.
Anh, nay đã là một người đàn ông chửng chạc, có phong cách và khí chất, trở về quê với chị.
Còn chị, dãi nắng dầm sương, nhọc nhằn lao khổ, đã làm bay đi những nét đẹp thời trẻ, là một người đàn bà nhà quê đích thực. Trong lòng, chị chỉ coi anh là một đứa em trai thân yêu. Chị không dám ngờ, anh đã nói với chị, khi bước chân về đến nhà :
- EM, tôi đã TRƯỞNG THÀNH, giờ chúng ta có thể THÀNH THÂN cho tròn câu DUYÊN NỢ.
Chị nhìn anh, như đang nằm mơ, chị sợ mình đang nghe lầm. Anh cũng là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như chị? Chị cúi đầu, tự đáy lòng dâng lên nụ cười rạng rỡ, cũng để rơi xuống những giọt nước mắt đẹp đẽ nhất đời người.
Anh nắm tay chị, họ cùng mỉm cười, đẹp như áng mây chiều êm ái nơi chân trời mùa hạ.
Sưu Tầm.