NẾU KHỔ ĐAU KHÔNG ĐẾN ĐÂY
Thầy Thích Minh Niệm
Nếu không có những ngày tháng nằm rã rời - vô hồn trên giường bệnh
Làm sao ta biết được rằng: nói, cười, đi, đứng - là diễm phúc thần tiên?
Nếu không có những ngày dầm mình trong mưa bão triền miên
Làm sao ta biết được: hơ tay bên bếp lửa nhà - lòng sẽ ngập tràn ấm áp?
Nếu không có những ngày tháng chia lìa, không thể gọi tên nhau mỗi khi thức giấc
Làm sao ta thấy được lòng mình đong đầy hạnh phúc khi có nhau?
Những ngày tháng qua, ta quay cuồng trong hành trình đầy biến động thương đau
Có lúc tưởng chừng như mặt trời sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa
Ta đã ném vào nhau những cái nhìn đầy hoang mang vì lòng không điểm tựa - Bao năm qua đã được gì?
Sao bây giờ bỗng mịt mờ không thể tính nổi chuyện ngày mai?
Những ngày tháng qua ta và cuộc đời bỗng bị tách ra làm hai
Những ngón tay không thể chạm vào nhau, những cái nhìn cũng phải cần khoảng cách
Ta cứ nằm co như con tôm, nghe tiếng đồng hồ quay đều đều với thanh âm diệu kỳ "tích tắc"
Lòng chợt thấy bồi hồi, cũng đã từ lâu lắm rồi - trong khu vườn yên tĩnh buổi bình minh
Những cành hoa đào đứng vươn mình vững chãi trong giá rét với niềm tin
Nếu không có khổ đau thì hoa đào không thể toả ngát hương trong nắng ấm
Nếu không có mùa đông thì hoa đào không thể làm cho mùa xuân thêm tươi thắm
Nếu khổ đau không đến kịp bây giờ - thì hạnh phúc cũng sẽ tình cờ như mỗi ngày lặng lẽ ra đi...