Đang dừng đèn đỏ tôi chợt giật mình khi có tiếng vỗ bồm bộp vào cửa kính. Chưa kịp cau mày khó chịu thì một cái mặt đầy nếp nhăn ghé vào. Cái mặt khá đen bộ răng vàng khè nhưng ánh mắt thì lại lấp lánh và thân thiện. Ánh mắt thân quen của cậu bạn tôi ngày nào.
- Này mở cửa tao gửi cho cháu mấy quả bóng bay.
Tự dưng mắt tôi cay xè. Bạn tôi đó - nhìn nó vất vả như thế nhưng sự thơm thảo của tấm lòng thì bao người không bằng được. Tôi liền bảo:
- Sang cái quán chỗ kia. Có chỗ đỗ xe nói chuyện tí.
Nó ngồi trước mặt tôi. Mặt già nua khắc khổ, da đen sạm do đày ải cả ngày. Trời lạnh cái Áo khoác cũ bong cả chỉ. Vậy mà mồm thì liên tục líu lo.
- Lâu lắm không gặp mày. Hai đứa nhỏ lớn lắm rồi nhỉ. Chúng nó thích màu gì? Con lớn nhà mày thích màu tím. Tí nhét vào xe tao sẽ bọc ni lông không sẽ bục đâu.
Bạn tôi nó vẫn tốt như thế. Nó nhớ đến cả màu ưa thích của con gái tôi. Chân thật đến như thế. Nó vẫn nghèo đến như thế.
Nhưng nó vẫn hạnh phúc với cuộc sống của nó. Hoàn toàn hài lòng và không hề tính toán. Nó rộng rãi sởi lởi, một thời tuổi thơ tôi đã gắn bó cùng nó. Cùng bắt châu chấu, vớt rươi trên đồng làng. Cùng tắm sông, cưỡi trâu, đá bóng, săn chuột. Cùng nhau nướng ngô khoai, tôm cá trong những ngày giá lạnh. Gặp nó làm nhớ mùi quê, mùi khói đồng đến nao lòng. Nó học kém. Nó bảo chữ nghĩa nó không thích tao. Và tao cũng không thích nó. Tao chỉ thích tự do và làm điều mình thích. Học thì kém nhưng nó cực khéo tay. Nó đặt bẫy là chuột dính. Bẫy mèo cũng dính luôn. Có những bữa no và ngon ngày xưa phần nào cũng nhờ nó. Nhiều khi chỉ mấy củ xu hào mấy quả khế vài con tép với ít rau thơm. Là nó làm được đĩa nộm ngon mát đến ấm lòng. Đi chăn trâu bơi sang Vĩnh Bảo bị bọn trẻ bên ấy chặn đánh. Nó dũng mãnh như chiến binh bảo vệ hết bạn bè. Vậy mà cuộc sống không chiều nó. Lớn lên nó lấy vợ. Cái con vợ mà gặp bạn chồng mà cứ đầu mắt cuối mắt đong đưa. Nhìn là biết loại không ra gì rồi. Định góp ý thẳng thì thấy nó đang vui đang hạnh phúc. Nên không nỡ đành thôi. Quả nhiên sau một thời gian thì vợ nó theo trai bỏ con cho nó nuôi. Sau này nó lấy thêm cô vợ mới. Thì luôn ốm đau quặt quẹo. Nó chăm chỉ làm đủ nghề kiếm tiền.
Bán hàng rong, giao giấy vệ sinh... Nói chung cứ nghề gì ra tiền là nó làm. Gần Tết nó hay đi bán bóng bay. Bán những thứ bay bổng và màu sắc sặc sỡ trái ngược với cuộc sống vất vả của nó. Vậy mà nó luôn vui cười. Chỉ bạn bè nhìn nó đầy thông cảm và chia xẻ. Chả hiểu nó có suy nghĩ nó có biết là mình khổ không nữa. Mà gặp người quen là hồ hởi cho bóng bay ngay.
Vẫn toe toét cười như hạnh phúc lắm. Không rượu chè, cờ bạc. Thú vui của nó là đi làm về là chơi với con chó bắt chấy bắt rận cho nó trong gian nhà trọ chật chội.
Nó yêu chó từ bé. Chăm nuôi chó giỏi và chó rất khôn.
Tôi nhớ có lần tôi với nó đánh nhau với trẻ xóm trong. Hai thằng bị quây đánh tối tăm mặt mũi. Con chó nhà nó lao thẳng vào bọn trẻ xóm trong cắn xé loạn lên cứu cả hai đứa khỏi nhừ đòn. Sau vụ ấy hai đứa hì hục đi tát cá về nướng cho chó ăn để trả công cứu chủ.
Giờ nó ngồi trước mặt tôi vẫn mồm năm miệng mười.
- Hôm qua ngày nghỉ tao bán khá. Mày tin là bán bóng bay lãi tiền triệu một ngày không? Ngon ăn tao lấy thêm buộc mới. Vừa về thì bị bọn ghen ăn tức ở lừa cắt dây. Cả buộc bay lên trời. Phí thật.
Tôi hỏi.
- Mày vẫn nuôi chó đấy chứ?
Mặt nó chùng xuống.
- Mới bị bọn trộm chó bắt mất rồi. Con Ki nhà tao khôn lắm. Không bả được. Chúng nó dùng súng điện bắn trộm rồi bắt nó đi rồi. Thôi cũng là số kiếp nó. Tao nghèo khó chúng mày vẫn quan tâm vẫn coi tao là bạn là tao vui rồi.
Tôi rút ví lấy tiền ấn vào tay nó.
- Tao mua bóng bay. Mày có làm ra đâu. Tao mua cả số mà bị cắt bay đi mất.
Mặt nó đột nhiên méo xệch. Nước mắt trào ra. Tôi với nó nắm chặt tay. Hai thằng đàn ông mà đều khóc.
Tác giả: Đinh Ba