Ứớc mơ cuối cùng

Người mẹ trẻ 26 tuổi nhìn xuống đứa con đang bị bệnh bạch cầu đến giai đoạn cuối. Mặc dù trái tim người mẹ tràn ngập đau khổ, cô vẫn có sự quả quyết mạnh mẽ…

Như mọi cha mẹ khác, cô rất muốn con lớn lên và đạt được mọi ước mơ của mình. Bây giờ thì chuyện đó không thể được nữa. Bệnh Bạch cầu không cho phép con cô thực hiện ước mơ của mình. Nhưng cô vẫn muốn tạo ra cho con một điều kỳ diệu. Cô nắm lấy tay con và hỏi: “BoBsy, con có Bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ trở thành gì khi lớn lên không? Con có mơ ước về điều mà con sẽ làm trong cuộc đời mình?”

“Mẹ à, con vẫn ước mơ sẽ trở thành lính cứu hỏa khi con lớn lên”.

Người mẹ mỉm cười: “Hãy chờ xem chúng ta có thể làm cho ước mơ đó trở thành sự thật hay không nhé”.

- - -

Trong ngày hôm đó, cô đi đến đội cứu hỏa khu vực của Phoenix, Arizona. Ở đó cô gặp lính cứu hoả BoB, người được xem là có trái tim lớn hơn cả thành phố Phoenix. Cô giải thích ước mơ của con mình và xin cho con cô được đi một vòng trên xe cứu hỏa.
Người lính cứu hỏa BoB nói: “Xem này, chúng tôi có thể làm hơn thế nữa. Nếu cô có thể chuẩn bị cho con vào 7 giờ sáng thứ Tư, chúng tôi sẽ cho cậu bé trở thành lính cứu hỏa danh dự của cả ngày. Cậu bé có thể tới trạm cứu hỏa, ăn cùng chúng tôi, chạy cùng chúng tôi tới tất cả các vụ cứu hoả trong ngày. Và nếu cô cho chúng tôi kích cỡ của con cô, chúng tôi sẽ làm cho cậu bé một bộ đồng phục lính cứu hỏa dành riêng cho cậu, với một cái mũ cứu hỏa – không phải là đồ chơi – với phù hiệu lính cứu hỏa Phoenix trên đó, một bộ áo nhựa màu vàng như của chúng tôi và ủng cao su. Tất cả đều được làm tại Phoenix nên chúng ta sẽ có rất nhanh thôi”.

Ba ngày sau người lính cứu hỏa BoB đến đón BoBsy, mặc cho cậu bộ đồng phục của lính cứu hỏa và đưa cậu từ giường bệnh đến chiếc xe cứu hỏa đang chờ. BoBsy ngồi ở ghế sau và giúp lái chiếc xe về đến trạm. Cậu bé cảm thấy như đang ở trên thiên đường. Hôm đó có 3 cú điện thoại gọi cứu hỏa và BoBsy đã tham dự cả 3. Cậu đi trên một chiếc xe cứu hỏa khác, một chiếc xe y tế, và cả trên chiếc xe của Chỉ huy lính cứu hỏa. Cậu còn được đài truyền hình địa phương quay phim.

Với giấc mơ trở thành sự thật, với tất cả tình yêu và sự quan tâm săn sóc mà mọi người dành cho, BoBsy vô cùng xúc động và hạnh phúc đến mức mà cậu đã sống thêm được 3 tháng – một thời gian dài hơn mức tất cả các Bác sĩ dự đoán.

Một đêm nọ, tất cả các dấu hiệu sự sống của cậu Bé tụt xuống một cách đột ngột. Người y tá trưởng nhớ đến ngày mà BoBsy sống như một lính cứu hỏa, cô gọi cho chỉ huy lính cứu hỏa và hỏi có thể gửi một người lính cứu hỏa trong đồng phục đến với cậu trong lúc này hay không.

Người chỉ huy trả lời: “Chúng tôi sẽ có mặt ở đó trong vòng 5 phút nữa. Cô có thể giúp chúng tôi một việc được không? Khi cô nghe tiếng và ánh chớp phát ra từ xe cứu hỏa chạy đến thì xin cô hãy thông Báo qua radio cho toàn Bệnh viện nghe rằng đó không phải là có Báo động cháy. Đó chỉ là đội cứu hỏa đến để chia tay với một trong trong những thành viên tuyệt vời nhất của mình. Và xin cô hãy mở cửa sổ của phòng cậu bé. Xin cám ơn”.

Khoảng 5 phút sau, chiếc xe cứu hỏa với cả móc và thang chạy đến Bệnh viện, dựng cái thang lên cho đến cửa sổ phòng BoBsy ở lầu 3, 14 lính cứu hỏa nam và 2 lính cứu hỏa nữ trèo qua thang vào phòng của BoBsy. Được mẹ cậu bé cho phép, họ ôm cậu và nói với cậu bé rằng họ rất yêu cậu.

Với hơi thở cuối cùng trong cuộc đời mình, BoBsy nhìn lên người chỉ huy và nói: “Thưa chỉ huy, vậy cháu là lính cứu hỏa thật sự phải không?”

“Phải, cháu là lính cứu hỏa thật sự”, người chỉ huy nói.

Với những lời nói đó, BoBsy mỉm cười và nhắm mắt lại mãi mãi.

 

return to top