Các định nghĩa về hạnh phúc theo quan điểm của một số nhà triết học nổi tiếng trên thế giới, mỗi người đại diện cho một góc nhìn khác nhau:
1. Aristotle (384–322 TCN) – Hy Lạp cổ đại
Hạnh phúc là mục đích tối hậu của đời người.
Ông gọi hạnh phúc là "eudaimonia", nghĩa là sự "thịnh vượng" hoặc "sống tốt".
Theo Aristotle, hạnh phúc không đến từ khoái lạc hay của cải mà từ việc sống một cuộc đời có đạo đức, lý trí và theo đuổi sự hoàn thiện bản thân.
“Hạnh phúc là hoạt động của tâm hồn phù hợp với đức hạnh.”
2. Epicurus (341–270 TCN) – Hy Lạp cổ đại
Hạnh phúc là sự vắng mặt của đau khổ và tâm trí bình an.
Ông chủ trương một lối sống giản dị, tránh ham muốn quá mức và tìm kiếm niềm vui tinh thần hơn vật chất.
“Không phải là uống rượu hay ăn uống no nê mới đem lại hạnh phúc, mà là lý trí, sự bình an nội tâm và sự tự do khỏi lo âu.”
3. Immanuel Kant (1724–1804) – Đức
Kant cho rằng hạnh phúc là một khái niệm không thể xác định hoàn toàn vì nó phụ thuộc vào mong muốn chủ quan của mỗi người.
Tuy nhiên, ông nhấn mạnh đạo đức là điều kiện cần để xứng đáng với hạnh phúc.
“Hạnh phúc là sự hài lòng tuyệt đối với trạng thái hiện tại của mình.”
4. John Stuart Mill (1806–1873) – Anh
Là nhà triết học theo chủ nghĩa vị lợi, Mill định nghĩa:
Hạnh phúc là sự hiện diện của niềm vui và sự vắng mặt của đau khổ.
Nhưng ông cũng phân biệt niềm vui về chất lượng, trong đó niềm vui trí tuệ và đạo đức cao hơn khoái cảm thể xác.
“Thà làm một Socrates bất mãn còn hơn làm một kẻ ngu hạnh phúc.”
5. Friedrich Nietzsche (1844–1900) – Đức
Nietzsche phản đối quan niệm truyền thống về hạnh phúc.
Đối với ông, hạnh phúc không nằm ở sự dễ chịu, mà ở việc vượt qua thử thách, khẳng định ý chí sống và tự hoàn thiện mình.
“Hạnh phúc là cảm giác rằng quyền lực đang lớn lên – rằng một kháng lực đang được vượt qua.”
6. Albert Camus (1913–1960) – Pháp
Theo Camus, cuộc sống vốn phi lý và không có ý nghĩa sẵn có.
Hạnh phúc, theo ông, là chấp nhận sự phi lý và sống hết mình trong từng khoảnh khắc