VÌ SAO NHỮNG ĐIỀU NHỎ NHẶT Ở NGƯỜI TA YÊU LẠI KHIẾN TA DỄ KHÓ CHỊU

Những người yêu nhau lâu năm gần như ai cũng từng phát điên vì những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt đến vô lý ở đối phương. Một người bình thường vốn điềm đạm và tử tế đôi khi lại có thể trở nên vô cùng nhạy cảm với một vài thói quen vụn vặt của người yêu – và dễ dàng nổi nóng vì chúng: họ ấn quá mạnh khi thái rau trên thớt; họ chỉ thắt dây an toàn sau khi đã nổ máy xe; chữ viết tay của họ khiến ‘b’ và ‘h’ trông chẳng khác gì nhau; họ bóp tuýp kem đánh răng sai cách (bóp ở cổ tuýp thay vì từ đáy lên); họ dùng từ ‘bi kịch’ để chỉ những chuyện đơn thuần chỉ là ‘buồn’; họ luôn để hộc tủ hé mở một chút; khi uống nước, họ không bao giờ uống đến giọt cuối cùng mà luôn đổ lại vài giọt vào bồn rửa.

Những phản ứng của chúng ta với những điều này đôi khi thật quá đáng. Chúng ta có thể nổi giận đùng đùng – rồi sau đó lại cảm thấy mình thật tệ, thậm chí là vô lý. Trong những khoảnh khắc bình tĩnh hơn, ta tự hỏi: làm sao mình lại có thể để những điều nhỏ nhặt như vậy ảnh hưởng đến cảm xúc của mình nhiều đến thế?

Thay vì tự trách mình ngốc nghếch (dù thực ra ai trong chúng ta cũng có lúc như vậy), ta nên dành thời gian để suy ngẫm về lý do đằng sau cơn bực dọc của mình. Những điều vụn vặt ấy – những thứ khiến ta bực bội – thực ra là biểu tượng cho một vấn đề lớn hơn và có ý nghĩa quan trọng trong mối quan hệ. Chỉ tiếc rằng, ta hiếm khi nhận ra ngay vấn đề thực sự nằm ở đâu, để rồi không thể diễn đạt rõ ràng và bình tĩnh về mối lo ngại của mình.

Điều mỉa mai là, khi những biểu tượng ấy xuất hiện trong nghệ thuật, ta lại rất bao dung với chúng. Ở trường, ta có thể viết một bài luận sâu sắc về ý nghĩa của hoa hướng dương với Van Gogh hay tại sao màu xanh lại quan trọng với Picasso. Với những nghệ sĩ ấy, ta không cho rằng họ thật ngớ ngẩn khi ám ảnh với những điều nhỏ bé. Ta sẵn sàng dành thời gian và công sức để hiểu những chi tiết ấy có ý nghĩa gì.

Chúng ta nên học cách tiếp cận kiên nhẫn và sâu sắc ấy để nhìn nhận những chi tiết nhỏ trong đời sống cảm xúc của chính mình – giống như cách các nhà phê bình nghệ thuật đã làm với những bức tranh.

Ấn mạnh lên thớt không chỉ đơn thuần là vấn đề có làm hỏng mặt thớt hay không. Ta hoàn toàn có thể thay cái thớt mỗi năm một lần nếu cần. Nhưng cách người ấy dùng dao quá mạnh tay (theo cách ta nhìn nhận) là một khoảnh khắc nhỏ nhoi hé lộ một tính cách lớn hơn và đáng lo hơn nhiều: sự thiếu tinh tế, sự thô ráp, và sự thiếu kiềm chế. Điều ta thực sự lo sợ không phải là cái thớt, mà là bản thân mình – rằng có lẽ họ cũng sẽ không nhận ra khi nào họ làm ta tổn thương.

Còn chuyện thắt dây an toàn, vấn đề thực sự không chỉ là thói quen. Ta được dạy rằng phải thắt dây trước khi khởi động xe. Ta tuân theo quy tắc. Ta đã học cách làm ‘điều đúng đắn’. Vậy thì tại sao họ lại nghĩ mình có thể làm khác? Liệu có phải họ có một cảm giác tự cho mình quyền đặc biệt, rằng họ đứng ngoài những quy tắc chung? Một chi tiết tưởng như vụn vặt – dây an toàn cài trước hay sau – thực ra đang phản ánh một nỗi lo lớn hơn và chính đáng hơn nhiều: liệu người ta yêu có hiểu được nỗi sợ làm sai của mình không? Liệu họ có đủ đồng cảm? Hay họ mãi mãi nghĩ rằng mình có thể đứng trên mọi quy tắc?

Những nỗi lo khác cũng ẩn mình phía sau những điều nhỏ nhặt. Vài giọt nước họ đổ đi không phải là vấn đề tiết kiệm (dù cả đời cũng chỉ lãng phí chừng một bồn tắm). Nhưng ta sợ rằng họ sẽ đối xử với mình theo cách tương tự: sau khi đã tận hưởng những năm tháng tươi đẹp nhất của ta, liệu họ có thể dễ dàng bỏ rơi ta mà không chút đắn đo?

Chữ viết tay lộn xộn của họ không thực sự khiến ta nhầm lẫn. Một mảnh giấy ghi chú trên bàn bếp sáng thứ Bảy ‘đi mua bánh mì’ (nhưng cũng có thể đọc thành ‘đi mua cái đầu’) chẳng khiến ta hoang mang thật sự. Điều ta bực bội là thái độ của họ: tại sao họ không quan tâm đến việc mình có thể bị hiểu nhầm? Tại sao họ không cẩn thận hơn khi giao tiếp với ta? Tấm ghi chú bé nhỏ ấy gợi lên nỗi sợ về một đời sống chung đầy những hiểu lầm và cô đơn.

Thế nên, lo lắng là điều có lý. Vấn đề nằm ở cách ta xử lý những lo lắng đó. Lý tưởng nhất, ta không chỉ cáu giận và bực tức. Ta nên bình tĩnh và dành thời gian để suy nghĩ – để tìm ra nỗi lo cốt lõi thực sự đằng sau những chi tiết nhỏ nhặt, rồi diễn đạt nó một cách cẩn thận, chân thành và pha chút hài hước.

Khi những vấn đề thực sự trong mối quan hệ được nhìn nhận rõ ràng, những điều phiền toái kia có thể sẽ trở nên dễ chịu hơn. Bởi rất có thể, một khi hiểu được những nỗi bất an ẩn sau những chi tiết nhỏ ấy, người ta yêu sẽ không thờ ơ với chúng. Khi những tín hiệu đáng lo ngại được giải mã, tình yêu sẽ có cơ hội trở nên thấu hiểu, bình yên và bền vững hơn.

return to top