Mút ngón tay là một hành vi thường gặp ở trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, đặc biệt phổ biến trong giai đoạn trước tuổi mẫu giáo. Hành vi này thường được thực hiện bằng cách đưa ngón tay – phổ biến nhất là ngón cái – vào miệng, chủ yếu trong lúc thư giãn hoặc khi đi vào giấc ngủ. Về mặt sinh lý, đây là một phản xạ bẩm sinh xuất hiện từ giai đoạn bào thai, đóng vai trò trấn an tâm lý và tạo cảm giác an toàn cho trẻ.
Trong giai đoạn nhũ nhi và trước khi mọc răng vĩnh viễn, hành vi mút ngón tay nhìn chung không gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe. Tuy nhiên, nếu hành vi này kéo dài sau 5 tuổi – đặc biệt khi bắt đầu mọc răng vĩnh viễn – mút ngón tay có thể tác động tiêu cực đến cấu trúc vòm miệng, hướng mọc răng và khớp cắn, gây ra các vấn đề nha khoa như sai khớp cắn (malocclusion), lệch đường giữa, hoặc vẩu răng cửa.
Học viện Nhi khoa Hoa Kỳ (AAP) khuyến nghị nên can thiệp nếu trẻ vẫn tiếp tục duy trì thói quen mút ngón tay sau 5 tuổi. Tuy nhiên, với những trẻ có nguy cơ tổn thương răng hàm mặt sớm hoặc có thói quen mút tay kéo dài, việc tư vấn sớm trước 3 tuổi có thể được cân nhắc.
Việc can thiệp nên được tiến hành một cách nhẹ nhàng, mang tính hỗ trợ và tùy chỉnh theo từng trường hợp cụ thể. Các biện pháp gồm:
Truyền thông và giáo dục hành vi
Đối thoại trực tiếp với trẻ về tác động của hành vi mút ngón tay, đặc biệt khi trẻ đã có nhận thức.
Khuyến khích trẻ tham gia quá trình thay đổi hành vi bằng cách giải thích rõ ràng, sử dụng hình ảnh hoặc câu chuyện phù hợp lứa tuổi.
Củng cố hành vi tích cực (positive reinforcement)
Ghi nhận và khen ngợi trẻ khi không mút ngón tay, đặc biệt trong các khung giờ đã đặt mục tiêu như trước giờ ngủ.
Thiết lập lịch theo dõi hành vi hàng ngày để tạo động lực thị giác cho trẻ.
Áp dụng các phần thưởng mang tính giáo dục hoặc giải trí (ví dụ: đọc truyện, chơi công viên) khi trẻ đạt được các mốc tiến bộ.
Xác định và điều chỉnh yếu tố kích hoạt
Nếu hành vi mút tay mang tính chất phản ứng với căng thẳng, lo âu hoặc thiếu an toàn, cần xác định nguồn gốc gây căng thẳng và cung cấp các biện pháp xoa dịu thay thế như ôm trẻ, trò chuyện, hoặc dùng thú nhồi bông làm vật an ủi.
Nhắc nhở hành vi một cách nhẹ nhàng
Khi trẻ mút tay một cách vô thức, cần đưa ra lời nhắc nhở mang tính khích lệ, tuyệt đối tránh các hình thức trừng phạt, chỉ trích hoặc làm trẻ xấu hổ.
Trong các trường hợp hành vi kéo dài và có nguy cơ biến chứng nha khoa, việc thăm khám nha khoa nhi là cần thiết. Nha sĩ có thể cung cấp đánh giá về cấu trúc răng – hàm mặt và đưa ra khuyến nghị phù hợp. Trẻ đôi khi có xu hướng tiếp nhận lời khuyên từ chuyên gia dễ hơn từ cha mẹ, đặc biệt trong bối cảnh không mang tính răn đe.
Ở những trường hợp kháng trị, bác sĩ có thể cân nhắc sử dụng các biện pháp hỗ trợ hành vi như:
Băng ngón tay;
Dùng bao tay khi ngủ;
Bôi các chất có vị đắng an toàn theo chỉ định để tạo cảm giác khó chịu khi mút tay.
Những biện pháp này chỉ nên áp dụng ngắn hạn, có chỉ định rõ ràng và đi kèm với sự đồng thuận từ cha mẹ, tránh gây sang chấn tâm lý cho trẻ.
Mút ngón tay là một hành vi phản xạ sinh lý bình thường ở trẻ nhỏ, nhưng có thể trở thành thói quen gây ảnh hưởng đến sức khỏe răng hàm mặt nếu kéo dài. Việc can thiệp cần được thực hiện một cách kiên nhẫn, linh hoạt và phù hợp với từng giai đoạn phát triển của trẻ. Cha mẹ đóng vai trò trung tâm trong việc hỗ trợ thay đổi hành vi, cần tránh áp lực hóa vấn đề và nên phối hợp với các chuyên gia y tế khi cần thiết.