Tan rồi bóng khói
sau đêm hội pháo hoa
thành phố đã biến mất
trên những con đường vắng người,
hoa cháy thầm bên cửa khép
tiếng cười bên xóm mỏng
bàn chân qua ngõ nhón từng lát cong cong,
mỏng cả khói hương bay
mỏng tiếng chim sẻ chim sâu trong sớm mai này
Chợ vắng bóng người quang gánh chiều qua vẫn còn lam lũ qua đây,
nón lá trên tay tát cạn chiều. Và bóng tối đêm giao thừa bắt đầu sóng sánh
người đàn bà gánh thành phố đi về phía hẻm sâu nào?
Sáng nay vắng bặt tiếng rao,
không một ánh mắt lầm lũi,
không một bàn tay cầu xin thui thủi
thành phố trống như một ngôi làng rộng
và dân làng đã ra đồng
gặt hái mùa màng vàng rực ở chân mây
Những quán cóc bên đường ngủ say
không một người phu hồ nào gọi dậy
bằng mớ giọng lưu lạc
từ xa mù từ núi đồi đồng bãi
khói bếp quê nhà buộc dẳng dai vào nắm khói trong ngực trái
có lúc làm thành phố cay xè
sớm nay khói bay về đâu?
Sớm nay thành phố đi đâu
những chật chội ngột ngạt những chen chúc nhàu nát
những bụi ta nghẽn đặc mũi người
những rác ta chồng lấp rác người
những khinh ta vùi dập phận người
Thành phố đi vắng rồi theo bước người dầu dãi
Ta đứng chỗ con đường chiều qua lênh láng hội hè,
chỗ bàn chân ta từng bị giẫm bởi bàn chân người dưng gấp gáp
sớm nay,
ta nhìn thấy đường rơi hơi thở mình rơi
thành phố ơi!
(Thơ: Nguyễn Ngọc Tư
Ảnh: Phạm Anh Dũng)