Hội chứng Digeorge (Mất đoạn 22q11)

1. Tổng quan về Hội Chứng DiGeorge

Hội chứng DiGeorge, còn được gọi là mất đoạn 22q11, là một rối loạn di truyền hiếm gặp xuất hiện từ khi sinh ra, gây ra một loạt các vấn đề sức khỏe suốt đời. Mức độ nghiêm trọng của hội chứng này có thể khác nhau giữa các cá nhân, với một số trẻ có thể sống sót và phát triển tương đối bình thường, trong khi một số trường hợp khác có thể gặp phải các vấn đề sức khỏe nghiêm trọng, thậm chí tử vong. Hội chứng DiGeorge chủ yếu do mất một phần nhỏ vật liệu di truyền trên nhiễm sắc thể 22.

 

2. Nguyên nhân gây ra Hội Chứng DiGeorge

Hội chứng DiGeorge là kết quả của việc mất một đoạn nhỏ gen trên nhiễm sắc thể 22, gọi là mất đoạn 22q11. Điều này xảy ra trong khoảng 90% các trường hợp do sự mất mát ngẫu nhiên của một phần DNA từ trứng hoặc tinh trùng trong quá trình thụ tinh. Việc này không phải do yếu tố môi trường hay hành động của người mẹ trong quá trình mang thai.

Trong khoảng 10% trường hợp còn lại, hội chứng DiGeorge có thể được di truyền từ cha mẹ mắc hội chứng này. Tuy nhiên, không phải tất cả các trường hợp di truyền đều có triệu chứng rõ rệt, một số người mắc hội chứng có thể không nhận ra mình bị bệnh nếu triệu chứng nhẹ.

 

3. Nguy cơ di truyền Hội Chứng DiGeorge

Nếu cả cha và mẹ đều không mắc hội chứng DiGeorge, nguy cơ sinh con mắc hội chứng này là rất thấp, dưới 1%. Tuy nhiên, nếu một trong hai người mắc hội chứng DiGeorge, có khả năng 50% sẽ truyền bệnh cho con trong mỗi lần mang thai.

Khi có tiền sử gia đình mắc hội chứng DiGeorge, các cặp vợ chồng nên tham khảo ý kiến bác sĩ di truyền trước khi mang thai để đánh giá nguy cơ và các lựa chọn xét nghiệm di truyền. Các xét nghiệm có thể bao gồm xét nghiệm máu để kiểm tra các vấn đề di truyền hoặc xét nghiệm di truyền trong thai kỳ để kiểm tra em bé có mang gen gây hội chứng này hay không.

 

4. Triệu chứng của Hội Chứng DiGeorge

Các triệu chứng của hội chứng DiGeorge có thể thay đổi đáng kể giữa các cá nhân và không phải tất cả các triệu chứng đều xuất hiện cùng lúc. Các vấn đề phổ biến bao gồm:

  • Vấn đề về học tập và hành vi: Chậm phát triển kỹ năng nói và đi lại, khuyết tật học tập, và các rối loạn hành vi như ADHD hoặc tự kỷ.
  • Vấn đề về giọng nói và thính giác: Mất thính lực tạm thời do viêm tai thường xuyên, chậm biết nói và có giọng nói mũi.
  • Vấn đề về miệng và ăn uống: Khe hở môi hoặc vòm miệng, khó ăn và đôi khi đưa thức ăn trở lại qua mũi.
  • Vấn đề về tim: Dị tật tim bẩm sinh.
  • Vấn đề về hormone: Suy tuyến cận giáp gây ra các vấn đề như run rẩy và co giật (cơn động kinh).
  • Vấn đề về hệ miễn dịch: Nguy cơ mắc các bệnh nhiễm trùng cao do hệ thống miễn dịch yếu hơn bình thường.
  • Vấn đề về xương, cơ và khớp: Đau chân tái phát, cột sống cong bất thường (vẹo cột sống) và viêm khớp dạng thấp.
  • Vấn đề về sức khỏe tâm thần: Người lớn có thể gặp các vấn đề về tâm thần như tâm thần phân liệt và rối loạn lo âu.

 

5. Chẩn đoán Hội Chứng DiGeorge

Chẩn đoán hội chứng DiGeorge thường được thực hiện qua xét nghiệm máu để phát hiện sự mất đoạn gen 22q11. Các bác sĩ sẽ dựa vào triệu chứng lâm sàng và các xét nghiệm di truyền để xác định chẩn đoán. Đôi khi, các xét nghiệm hình ảnh như chụp tim hoặc xét nghiệm thính giác có thể được thực hiện để đánh giá các vấn đề liên quan đến tim và thính giác.

 

6. Điều trị Hội Chứng DiGeorge

Hiện tại, không có phương pháp điều trị dứt điểm hội chứng DiGeorge. Tuy nhiên, các triệu chứng của bệnh có thể được quản lý và điều trị thông qua các biện pháp sau:

  • Kiểm tra thính lực và tim: Đánh giá định kỳ tình trạng thính lực và kiểm tra chức năng tim, bao gồm chụp tim và xét nghiệm máu.
  • Điều trị các vấn đề học tập và phát triển: Trẻ em có thể cần hỗ trợ học tập đặc biệt hoặc điều trị ngôn ngữ nếu gặp khó khăn về phát âm và nói.
  • Chữa các vấn đề về ăn uống: Điều trị các vấn đề về ăn uống bằng cách thay đổi chế độ ăn hoặc sử dụng ống thông tạm thời nếu cần thiết.
  • Vật lý trị liệu: Giúp cải thiện sức mạnh cơ bắp và khả năng vận động.
  • Phẫu thuật: Các vấn đề nghiêm trọng như dị tật tim bẩm sinh hoặc khe hở vòm miệng có thể yêu cầu phẫu thuật để sửa chữa.

 

7. Tiên Lượng cho Người Mắc Hội Chứng DiGeorge

Mức độ nghiêm trọng của hội chứng DiGeorge có thể khác nhau, và không thể dự đoán chính xác mức độ ảnh hưởng đối với mỗi cá nhân. Tuy nhiên, hầu hết trẻ em mắc bệnh có thể sống đến tuổi trưởng thành, mặc dù các vấn đề về học tập, hành vi và sức khỏe tâm thần có thể tiếp tục ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống.

Nhiều người mắc hội chứng DiGeorge đến tuổi trưởng thành có thể có tuổi thọ gần như bình thường, mặc dù các vấn đề sức khỏe kéo dài đôi khi có thể làm giảm tuổi thọ một chút. Việc theo dõi sức khỏe định kỳ là rất quan trọng để phát hiện và điều trị kịp thời các vấn đề sức khỏe.

 

8. Kết luận

Hội chứng DiGeorge là một bệnh lý di truyền do mất đoạn gen 22q11, gây ra một loạt các triệu chứng khác nhau, ảnh hưởng đến sức khỏe và phát triển của trẻ em. Mặc dù hiện nay chưa có phương pháp điều trị khỏi hoàn toàn, việc quản lý và điều trị các triệu chứng có thể giúp người mắc bệnh có cuộc sống gần như bình thường. Tiến hành xét nghiệm di truyền và theo dõi sức khỏe định kỳ là rất quan trọng trong việc chẩn đoán và điều trị sớm hội chứng này.

return to top